Ảnh hưởng của Sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu Sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu

Các nước thuộc khối xã hội chủ nghĩa trên thế giới

* Sự sụp đổ của Liên Xô và các nước Đông Âu là một tổn thất to lớn đối với các quốc gia theo chế độ Xã hội Chủ nghĩa trên thế giới năm 1991, kéo theo nhiều cuộc biểu tình, bạo động nội chiến trên khắp thế giới, làm kết thúc chiến tranh lạnh, thiết lập một trận tự Thế giới mới. Sau đây là tình hình các nước trên thế giới sau cuộc cách mạng 1989.

Châu Phi

  •  Algeria – Bạo loạn Tháng 10 năm 1988, cuộc nổi dậy Hồi giáo ở Algeria năm 1991, đã buộc nước này phải từ bỏ chế độ độc đảng chuyển sang cuộc bầu cử đa đảng năm 1995.
  • Angola – Chính phủ MPLA cầm quyền đã từ bỏ chủ nghĩa Marx - Lenin vào năm 1991 và đồng ý với Hiệp định Bicesse trong cùng năm, tuy nhiên cuộc Nội chiến Angola giữa hai đảng MPLA và UNITA bảo thủ vẫn tiếp tục trong một thập kỷ nữa.
  • Benin – Chính quyền của Mathieu Kérékou bị áp lực phải từ bỏ chủ nghĩa Marx - Lenin vào năm 1989.
  •  Burkina FasoDân chủ hoá năm 1990.
  •  Cape Verde – Đảng cầm quyền châu Phi độc lập của Cape Verde đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ để cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.
  •  ChadDân chủ hoá năm 1991.
  • Cộng hòa Dân chủ Congo – Chính quyền của Denis Sassou Nguesso bị áp lực phải từ bỏ Chủ nghĩa Marx - Lenin vào năm 1991. Quốc gia này đã có những cuộc bầu cử vào năm 1992 và thành lập Cộng hòa Congo vào năm 1993.
  •  Djibouti – Xảy ra cuộc nội chiến ở Djibouti năm 1991 và dân chủ hoá năm 1992.
  • Cộng hoà dân chủ liên bang Ethiopia – Một hiến pháp mới được thực hiện vào năm 1987, và sau khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, chính quyền quân sự Cộng sản Derg do Mengistu Haile Mariam lãnh đạo đã bị đánh bại bởi phe nổi dậy trong cuộc Nội chiến ở Ethiopia và trốn chạy vào năm 1991.
  •  Guinea-BissauDân chủ hoá năm 1991.
  • Cộng hoà Madagascar – Chủ tịch nước Chủ nghĩa xã hội, ông Didier Ratsiraka bị lật đổ.
  •  Mali – Chính quyền của Moussa Traoré đã bị lật đổ, Mali thông qua một hiến pháp mới; Tổ chức các cuộc bầu cử đa đảng. Cuộc nổi dậy năm 1990 và cuộc đảo chính năm 1991.
  • Mozambique – Cuộc nội chiến ở Mozambiku giữa FRELIMO và các đảng bảo thủ RENAMO đã kết thúc thông qua hiệp định năm 1992. FRELIMO sau đó đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội và với sự ủng hộ của Liên hợp quốc đã tổ chức nhiều cuộc bầu cử.
  •  São Tomé and Príncipe – Phong trào Giải phóng Lao động São Tomé và Príncipe & Đảng Xã hội đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và các viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.
  •  SeychellesDân chủ hoá năm 1991.
  • SomaliaCuộc nổi loạn Somalia đã lật đổ chính quyền quân sự Cộng sản của Siad Barre trong cuộc Cách mạng Somali năm 1991.
  •  Sudan – Kết thúc triều đại của Đảng Liên minh Dân chủ bằng cuộc đảo chính của Omar al-Bashir năm 1989.
  •  Tanzania – Đảng Chama Cha Mapinduzi cầm quyền đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và các viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1995.
  •  Tunisia – Đổi tên Đảng Cộng sản Tunisia ở Phong trào Ettajdid năm 1993 và đổi tên Đảng Destourian Xã hội Chủ nghĩa trong Cuộc Hiến pháp Lập hiến Dân chủ năm 1988.
  •  Zambia – Đảng Thống nhất Quốc gia đã cắt giảm hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và viện trợ nước ngoài gây áp lực cho chính phủ cho phép bầu cử đa đảng vào năm 1991.
  • Cộng hoà Guinea Xích Đạo – Dân chủ hoá năm 1990.
  • Cộng hòa Senegal – Dân chủ hoá năm 1990.
  • Cộng hòa Guinea – Dân chủ hoá năm 1990.
  • Cộng hòa Uganda – Dân chủ hoá năm 1990.
  • EritreaMặt trận Nhân dân vì Dân chủ và Công lý đã đấu tranh đòi độc lập tách khỏi Ethiopia. Cuối cùng tuyên bố độc lập vào năm 1993.
  • Ai Cập – Các nhà xã hội cách mạng Trotskyistorganation ở Ai Cập thông qua tên hiện tại vào tháng 4 năm 1995, RS đã phát triển từ một vài thành viên tích cực, khi người Ai Cập rời đi rất nhiều dưới lòng đất, đến vài trăm bởi Intifada thứ hai của Palestine. Mặc dù không thể tự do tổ chức dưới thời Tổng thống Hosni Mubarak, tư cách thành viên của nhóm vẫn tăng lên do sự tham gia của họ vào phong trào đoàn kết của người Palestine. Intifada được coi là có tác dụng triệt để đối với thanh niên Ai Cập, từ đó giúp tái lập hoạt động cơ sở, vốn đã bị đàn áp từ lâu dưới chế độ Mubarak.
  • Libya – Năm 1989, Libya trải qua giai đoạn tồi tệ nhất và đối mặt sự trừng phạt của Phương Tây, Mỹ, Liên hợp quốc. Mặc dù chính quyền Gaddafi không chấp nhận cả chủ nghĩa cộng sản của Xô Viết và chủ nghĩa tư bản của Phương Tây, tuyên bố rằng mình đang lập con đường riêng nhưng hiến pháp vẫn phải dựa theo chủ nghĩa xã hội.

Trung Đông

  • Afghanistan – Đổi tên thành Cộng hòa Afghanistan năm 1987, chấm dứt sự chiếm đóng Liên Xô và chính quyền Cộng sản dưới quyền Mohammad Najibullah rơi vào tay Mujahideen năm 1992.
  • Cộng hoà Iraq – Những cuộc nổi dậy năm 1991. Còn lại dưới chế độ Ba'athist của Saddam Hussein cho đến năm 2003 với cuộc xâm lăng của Mỹ lật đổ chế độ của ông.
  • Kuwait – Được bổ sung vào Liên bang của Iraq vào năm 1990. Sau đó được giải phóng trong Chiến tranh vùng Vịnh.
  • Palestine – Territories là tổ chức Giải phóng Palestine đã mất đi một trong những người bảo trợ ngoại giao quan trọng nhất do sự sụp đổ của Liên bang Xô viết, mối quan hệ thất bại của Arafat với Moscow và mất một chính phủ độc đảng và Tổng thống PFLP-GC của PLO năm 1984.
  •  South Yemen – Cuộc nội chiến Nam Yemen năm 1986; Chủ nghĩa Marx - Lenin bị bỏ rơi năm 1990; Nó được thống nhất với các nhà tư bản Bắc Yemen năm đó, sau đó đã dẫn đến một cuộc nội chiến.
  •  Syria – Đảng Cộng sản Syria đã được chia thành hai đảng vào năm 1986. Syria đã tham dự Hội nghị Madrid năm 1991 và gặp Israel trong cuộc chiến tranh lạnh của Liên Xô và Mỹ trong các cuộc đàm phán hòa bình.
  • Jordan – Đảng Cộng sản Jordan (JCP) vẫn bất hợp pháp cho đến năm 1993 và Đảng Dân chủ Dân chủ Jordan (HASHD) được thành lập vào năm 1989, khi Mặt trận Dân chủ Giải phóng Palestine tách chi nhánh của họ ở Jordan để trở thành một đảng riêng biệt.

Châu Á

  •  Bangladesh – Mâu thuẫn dẫn tới nội chiến từ năm 1989.
  • Myanma – Cuộc nổi dậy năm 1988 đã chứng kiến sự sụp đổ của Chế độ Xã hội Chủ nghĩa Miến Điện, nhưng thất bại trong việc thiết lập chế độ mới mặc dù chủ nghĩa Mác đã bị bỏ rơi. Nước này được lãnh đạo bởi một chính phủ quân sự thuộc Hội đồng Hoà bình và Phát triển Nhà nước cho đến năm 2011, sau cuộc bầu cử năm 2010 được nhiều nước phương Tây xem là gian lận. Kết thúc cuộc nổi dậy của các đảng viên Cộng sản năm 1989.
  • Campuchia Sau cuộc Chiến tranh biên giới Tây Nam, chế độ Kherme đỏ bị lật đổ, Đảng CGDKĐảng dân chủ campuchia, Được chính phủ Việt Nam bảo trợ, đã bị mất quyền lực sau cuộc bầu cử do LHQ bảo trợ vào năm 1993, sau đó Đảng CGDK bị giải thể vào năm 1993 và Đảng dân chủ campuchia bị giải thể năm 1992. Tuy nhiên, các cựu thành viên của Đảng dân chủ campuchia đã thành lập Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia và giành lại được đa số ghế tại quốc hội vào năm 1997.
  •  Trung Quốc – Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu thực hiện tự do hoá cải cách kinh tế vào cuối những năm 1970 dưới thời Đặng Tiểu Bình khiến năm 1989 xảy ra sự kiện Thiên An Môn. Nhà cầm quyền đàn áp phong trào dân chủ này. Năm 1990 thì Đảng Cộng sản Trung Quốc thực hiện cuộc đàn áp Pháp Luân Công gây chấn động thế giới.
  •  Ấn Độ – Cải cách kinh tế Ấn Độ đã được đưa ra vào năm 1991. Và Nghị quyết của Đảng Nhân dân Arunachal. Đại hội Rashtriya Samajwadi đã tan rã vào năm 1989, Tình nguyện viên Quốc gia Tripura đã tan rã vào năm 1988 và Công ước Nhân dân Hmar đã tan rã vào năm 1986. Bắt đầu Cuộc nổi dậy tại Jammu và Kashmir năm 1989.
  •  Lào – Vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng Nhân dân Cách mạng Lào. Lào đã buộc phải yêu cầu Pháp và Nhật Bản hỗ trợ khẩn cấp, đồng thời yêu cầu Ngân hàng Thế giới và Ngân hàng Phát triển Châu Á trợ giúp. Cuối cùng, vào năm 1989, Kaisôn đã viếng thăm Bắc Kinh để xác nhận việc khôi phục các mối quan hệ hữu nghị và để bảo đảm viện trợ của Trung Quốc.
  •  Mông Cổ – Cuộc Cách mạng Dân chủ năm 1990 ở Mông Cổ đã chứng kiến một bước đi dần dần để cho phép bầu cử đa đảng tự do và văn bản của hiến pháp mới. Đảng Cách mạng Nhân dân Mông Cổ vẫn giữ đa số trong các cuộc bầu cử năm 1990, nhưng đã thua cuộc bầu cử năm 1996.
  •  Bắc Triều TiênKim Nhật Thành qua đời năm 1994, chuyển quyền lực cho con trai Kim Jong-il. Lũ lụt chưa từng có và sự tan rã của Liên Xô đã dẫn tới nạn đói ở Triều Tiên, dẫn đến cái chết của hàng trăm ngàn người Triều Tiên. Tư tưởng Chủ nghĩa Mác - Lênin đã được thay thế bởi Tư tưởng chủ thể Juche vào năm 1992.
  •  Sri Lanka – Năm 1989 giải tán chủ nghĩa Marx - Lenin.
  •  Việt NamĐảng cộng sản Việt Nam đã thực hiện chính sách Đổi Mới vào năm 1986, Từ nền kinh tế tập trung bao cấp sang nền kinh tế thị trường. Những năm 1990 Việt Nam khủng hoảng kinh tế. Ngày 3 tháng 2 năm 1994, Tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ hoàn toàn cấm vận Việt Nam và lập cơ quan liên lạc giữa hai nước.
  • Pakistan – Sự tan vỡ của Liên Xô đã có một tác động to lớn đến các Đảng phái Cộng sản ở Pakistan, như những nơi khác trên thế giới. Một số lượng lớn các phe phái đã từ bỏ chủ nghĩa Marx và phong trào Cộng sản. Vào thời điểm khó khăn trong lịch sử, nhóm MKP của CPP và Thiếu tá Ishaque (một trong ba phe phái do sự chia rẽ trong MKP năm 1978) đã cùng nhau tham gia chỉ trích và tự phê bình và thành lập Đảng Cộng sản Kissan Mazan năm 1995. Năm 1999, phần lớn Đảng Cộng sản Pakistan cũ đã ly khai và tự tái lập thành một đảng riêng biệt. Đảng Công nhân Quốc gia Pakistan là một đảng chính trị. Vào ngày 1 tháng 5 năm 1999, Đảng Awami Jamhoori, Đảng Xã hội Pakistan và một phe của Đảng Quốc gia Pakistan (do lãnh đạo Baloch Ghaus Bakhsh Bizenjo lãnh đạo) đã thành lập Đảng Công nhân Quốc gia (NWP). [1] Abid Hassan Minto đã được bầu làm Tổng thống đầu tiên và giữ chức vụ này cho đến nay bằng bầu cử. Cùng với Đảng Cộng sản Mazdoor Kissan (CMKP) của Sufi Abdul Khaliq, đây là một trong hai đảng phái chính trị cộng sản lớn ở Pakistan. Đảng Lao động Pakistan (LPP) là một đảng chính trị xa rời và một liên minh lao động hàng đầu, liên kết chặt chẽ với Quốc tế Thứ Tư. Nó có thành viên yêu sách của 7.300 thành viên trong năm 2009, bắt nguồn từ truyền thống Trotskyist. Những người sáng lập của nó là những sinh viên ở Hà Lan đã tiếp xúc với Ủy ban Quốc tế của Công nhân và được tuyển dụng vào cơ quan đó vào năm 1980. Họ trở về Pakistan vào năm 1986 và bắt đầu thực hiện công việc gia nhập Đảng Nhân dân Pakistan với tư cách là Cuộc đấu tranh. Từ năm 1991, một số thành viên tách ra từ Cuộc đấu tranh và hoạt động như một nhóm mở và năm 1995, họ trở thành Jeddojuh Inqilabi Tehrik (JIT) hoặc Phong trào Cách mạng Đấu tranh. Điều này trái ngược với lời khuyên của CWI. Đây là thành viên của 70 chiến binh đã tăng lên 740. LPP đã bị trục xuất khỏi CWI sau khi chấp nhận tiền từ các tổ chức phi chính phủ. khi LPP được đưa ra. LPP đã bị trục xuất khỏi CWI sau khi chấp nhận tiền từ các tổ chức phi chính phủ. Đảng hiện đã sáp nhập với Đảng Cộng sản Mazdoor Kissan và Đảng Công nhân Quốc gia.

Mỹ Latinh

  •  Cuba – Sự chấm dứt trợ cấp Liên Xô đã dẫn tới giai đoạn đặc biệt, kinh tế Cuba lâm vào suy thoái do mất các bạn hàng từ Liên Xô và Đông Âu, nhưng sau đó kinh tế Cuba đã ổn định và tăng trưởng trở lại vào những năm 2000. Một cuộc biểu tình không thành công đã được tổ chức vào năm 1994.
  •  NicaraguaDaniel Ortega thua cuộc bầu cử đa đảng vào năm 1990, và Liên minh Đối nghịch Quốc gia thắng.
  •  Suriname – Dân chủ hóa vào năm 1987 và cuộc chiến tranh Guinness của Suriname (1986-1992).
  • Guyana – Đảng Tiến bộ Nhân dân (PPP) đã lên cầm quyền từ những năm 1990 và từ bỏ chủ nghĩa Marx - Lenin.
  • Grenada – Trong cuộc bầu cử năm 1990, tỷ lệ phiếu bầu của Phong trào yêu nước của Giám mục Maurice (MBPM) đã giảm xuống 2,4%, giảm xuống 1,6% vào năm 1995 và 0,6% vào năm 1999. Lãnh đạo cuối cùng của đảng là Terrence Marryshow đã sáp nhập MBPM với một đảng cánh tả khác vào năm 2002, tạo ra Phong trào Lao động Nhân dân.

Châu Đại Dương

  •  VanuatuVanua'aku Pati thua cuộc bầu cử đa đảng vào năm 1991, và Liên hiệp các Đảng Trung bình giành chiến thắng.

Các nước khác

* Nhiều đảng chính trị và các nhóm chiến binh trên thế giới do Liên Xô hậu thuẫn đã bị mất phương hướng và mất nguồn tài chính. Ngoài ra thì còn có một số Đảng phái cũng được Trung Quốc, Cuba hậu thuẫn nhưng gặp thất bại.

  •  Australia – Những năm 1990 thì có một số Đảng cộng sản ở Úc đã giải thể hoặc phải cải tổ để hoạt động chính trị.
  •  Áo – Đảng Cộng sản Áo mất tài trợ của Đông Đức và 250 triệu euro tài sản.
  •  Bỉ – Đảng Cộng sản Bỉ được chia thành hai đảng vào năm 1989.
  •  Burundi – Năm 1996 xảy ra cuộc đảo chính Burundi.
  •  Canada – Vào năm 1990, đảng đã được đăng ký và tịch thu tài sản của mình, buộc phải bắt đầu một cuộc chiến chính trị và luật pháp kéo dài mười ba năm nhằm duy trì đăng ký các đảng chính trị nhỏ ở Canada, được gọi là Figueroa v. Canada, do đó thay đổi định nghĩa pháp lý một đảng chính trị ở Canada vào năm 2003 và bây giờ hoạt động mà không cần bất kỳ đại diện chính trị bầu.
  •  Phần Lan – Liên đoàn Dân chủ Nhân dân Phần Lan đã tan rã vào năm 1990 và Đảng Cộng sản Phần Lan bị sụp đổ vào năm 1992 và hấp thụ vào Liên minh Trái lại.
  •  Pháp – Sự sụp đổ của khối Đông Âu đã gây sốc cho Đảng Cộng sản Pháp. Cuộc khủng hoảng được gọi là đột biến la. Sự kết hợp của Đảng Xã hội Chủ nghĩa Thống nhất với Nửa mới cho Chủ nghĩa xã hội, Sinh thái học và Tự quản lý các Giải pháp Thay thế Đỏ và Xanh vào năm 1989. Tháng 12 năm 1995, Pháp đã khuấy động các cuộc biểu tình rộng khắp khi nối lại việc thử nghiệm hạt nhân ở rạn san hô vòng Fangataufa sau một lệnh tạm ngừng ba năm. Vụ thử nghiệm cuối cùng được tiến hành vào ngày 27 tháng 1 năm 1996 tại vùng Polynésie thuộc Pháp. Ngày 29 tháng 1 năm 1996, Pháp tuyên bố rằng họ sẽ tham gia Hiệp ước cấm thử hạt nhân toàn diện, và không còn thử nghiệm vũ khí hạt nhân.
  •  Gambia – Cuộc đảo chính Gambia năm 1994.
  •  Tây ĐứcStasi Phái Hồng quân mất người ủng hộ lâu dài của, sau khi bức tường Berlin sụp đổ.[19]
  •  Hy Lạp – Tổ chức Cộng sản Marx - Lenin của Hy Lạp đã tan rã vào năm 1993 và sáp nhập vào Phong Trào cho một Đảng Cộng sản Hy Lạp. Hy Lạp còn lại bị giải thể vào năm 1992.
  •  Ireland – Đảng Cộng sản Ireland đã suy giảm đáng kể và Đảng Dân chủ Xã hội đã bị giải thể vào năm 1990.
  •  Italy – Sự sụp đổ này khiến Đảng Cộng sản Ý phải tự cải cách, tạo ra hai nhóm mới, Đảng Dân chủ Phía Tây lớn hơn và Đảng Cộng sản nhỏ hơn. Sự tan rã của Đảng Cộng sản một phần đã dẫn tới những thay đổi sâu sắc trong hệ thống đảng chính trị Ý trong những năm 1992-1994 và Sự sụp đổ của Đảng cấp tiến năm 1989 và Đảng Xã hội Ý vào năm 1994. Sự tan rã của các Lữ đoàn Đỏ vào năm 1988.
  •  Nhật BảnĐảng Cộng sản Nhật Bản đã ban hành một tuyên bố có tiêu đề "Chúng tôi hoan nghênh kết thúc của một điều ác lịch sử vĩ đại của chủ nghĩa đế quốc và bá quyền".
  •  Liban – Kết thúc cuộc nội chiến.
  •  Liberia – Cuộc nội chiến ở Liberia đầu tiên.
  •  Malaysia – Đảng Cộng sản Malayan đã đặt cánh tay của mình vào năm 1989, chấm dứt một cuộc nổi dậy kéo dài hàng thập kỷ.
  •  Maldives – những thất bại trong cuộc đảo chính năm 1988.
  •  Mexico – Đảng Cộng sản Mexico và một số đảng Cộng sản khác đã tan rã vào năm 1989 và bị hấp thu vào Đảng XHCN Mexico và sau đó vào Đảng Cách mạng Dân chủ. Và sự sụp đổ của Đảng XHCN vào năm 1989.
  •  Maroc – Kết thúc Chiến tranh giữa MarocXarauyTây Sahara năm 1991.
  • Nepal – Đảng Cộng sản Nepal (Janamukhi) và Đảng Cộng sản Nepal (Công ước thứ tư) đã được giải thể vào năm 1990.
  •  Hà Lan – Đảng Cộng sản Hà Lan bị giải thể vào năm 1991 và bị sáp nhập vào GreenLeft. Liên đoàn Cộng sản ở Hà Lan đã bị giải thể vào năm 1992.
  •  Niger – Cuộc đảo chính nổ ra vào năm 1996.
  •  Na Uy – Đảng Cộng sản Na Uy đã thay đổi bộ máy thân Nga.
  •  Oman – Mặt trận giải phóng Oman đã giải tán vào năm 1992.
  •  Peru – Đảng con đường ánh sáng chịu trách nhiệm về việc giết hàng chục ngàn người, bị thu hẹp trong những năm 1990.
  •  PhilippinesCách mạng quyền lực nhân dân vào năm 1986 và sau đó Đảng Cộng sản Philippines đã trải qua những lời chỉ trích và những cuộc tranh luận giữa các đảng viên hàng đầu đã dẫn đến việc trục xuất những người ủng hộ "chủ nghĩa cơ hội trái và quyền", đặc biệt là hình thành các phe phái "bác bỏ" và "tái khẳng định". Những người khẳng định chính thống chủ nghĩa Mao được gọi là "Reaffirmists", hoặc RA, trong khi những người từ chối các tài liệu được gọi là "Rejectionists" hoặc RJ. Vào tháng 7 năm 1993, Ủy ban Rehiyon of Manila-Rizal (KRMR), một trong những người bác bỏ, tuyên bố quyền tự chủ của nó từ lãnh đạo trung ương. Trong vòng vài tháng, một số các tổ chức và các cơ quan khu vực của Đảng tiếp tục theo kịp, chính thức hoá và làm sâu sắc thêm sự phân ly. Xem tài khoản bên thứ ba toàn diện về sự phân ly ở đây: <http://pcij.org/imag/SpecialReport/left.html>.
  •  San Marino – Đảng Cộng sản Sammarinese đã bị giải thể vào năm 1990.
  •  Sierra Leone – Sự khởi đầu của cuộc nội chiến Sierra Leone vào năm 1990 và cuộc đảo chính năm 1992.
  •  Singapore – Đảng Xã hội Mặt trận được hòa tan trong năm 1988.
  •  Tây Ban Nha – Đảng Lao động của Đảng Cộng sản Tây Ban Nha đã được giải thể vào năm 1991. Đảng Cộng sản Tây Ban Nha (Marx - Lenin) đã bị giải tán vào năm (1991 - 1992). Đảng Cộng sản Galicia (nhà cách mạng Marx) bị giải tán năm 1989.
  •  Thụy Điển – Hiệp hội Cộng sản Norrköping đã được giải thể vào năm 1990 và Kommunistiska Förbundet Marxist-Leninisterna đã ngừng hoạt động như một đảng toàn quốc. Đảng Kommunisterna, Vänsterpartiet kommunisterna, VPK (Bên trái Đảng Cộng sản), đã bỏ rơi đảng Cộng sản và trở thành đơn giản chỉ là Vänsterpartiet (Bên trái).
  •  Thổ Nhĩ Kỳ – Đảng Lao động Cộng sản Thổ Nhĩ Kỳ bị chia rẽ.
  •  Anh QuốcĐảng Cộng sản Anh đã bị giải thể năm 1991.
  • Mauritius – Những năm 1990, Phong trào Cộng hòa nổi lên tham gia chính trị.
  • Bồ Đào Nha – Những năm 1990, Đảng Xã hội Cách mạng tham gia cuộc bầu cử lập pháp.
  • Indonesia – Năm 1990, Đảng dân chủ Indonesia(PDI) bị sụp đổ và thu hẹp phạm vi ảnh hưởng.
  • Bhutan – Trong những năm 1990, các dân tộc Bhutan nói tiếng Nepal đã phản đối chính phủ Bhutan vì dân chủ hóa và cải cách ngôn ngữ. Chính phủ buộc phải trục xuất những người biểu tình, nơi họ bị đưa vào các trại tị nạn ở miền đông Nepal. Những người ở lại đã phải đối mặt với sự phân biệt đối xử rộng rãi. Bên trong các trại tị nạn, các nhóm nổi dậy đã mọc lên, bao gồm cả Đảng Cộng sản Bhutan (Marx - Lenin - Mao).  CPB (MLM) được thành lập vào ngày 22 tháng 4 năm 2003, được công bố trên trang web của Đảng Cộng sản Nepal (Mao).
  • Xứ Wales – Những năm 1990, Các Đảng phái Cộng sản ở đây phải cải tổ tham gia chính trị hoặc bị giải thể.
  • Bahrain – Mặt trận giải phóng dân tộc Bahrain đã bất chấp hoàn cảnh chính trị chưa từng có mà các nhà hoạt động còn sống sót của NLF phải đối mặt, một số ít máy bay chiến đấu vẫn còn, mặc dù trong phương thức hoạt động khác nhau. Người ta có thể thấy dấu vân tay của họ về các sự kiện của những năm 1990 được gọi là phong trào lập hiến.
  • Đan Mạch – Đảng Cộng sản ở Đan Mạch (Kransistisk Parti i Danmark) KPiD được thành lập năm 1990, tách ra khỏi Đảng Cộng sản Đan Mạch (DKP).
  • Ả Rập Xê Út – Đảng cộng sản Ả Rập Xê Út đã có sự suy giảm phổ biến gây ra bởi sự sụp đổ của Liên Xô và sự gia tăng phổ biến của chủ nghĩa Hồi giáo chính trị đã khiến đảng này đổi tên thành Hội đồng Dân chủ của Ả Rập Xê-út vào đầu những năm 1990 và hứa sẽ giải tán khi chính quyền thả tù binh chính trị.
  • New Zealand – Ở New Zealand có 7 Đảng theo tư tưởng Cộng sản vào năm 1990 gồm: Tổ chức xã hội chủ nghĩa quốc tế New Zealand, Nhóm công nhân truyền thông New Zealand, Tổ chức Công nhân Xã hội, Đảng Cộng sản Aotearoa, Đảng Công nhân New Zealand, Đảng Cộng sản New Zealand, Tổ chức Thống nhất chủ nghĩa Marx (OMU).
  • Cộng hòa Síp – Trong hoàn cảnh đó, Đảng tiến bộ của nhân dân lao động Síp (AKEL) đã tỏ rõ sự nhạy cảm chính trị, triệu tập Đại hội XVII bất thường (1990), kịp thời có những điều chỉnh thích hợp về đường lối và hoạt động thực tiễn, tiếp tục trụ vững và từng bước củng cố tổ chức Đảng. Đại hội đã bầu đồng chí Dimitris Christofias làm Tổng Bí thư và trên cương vị này đồng chí được bầu lại tại các Đại hội XVIII (11-1995) và Đại hội XIX (12-2000).
  • Botswana – Vào thời điểm cuộc bầu cử quốc hội năm 1994, phong trào MELS tham gia Mặt trận Dân chủ Thống nhất, một liên minh của các đảng đối lập với cả BDP và BNF. Không có MELS cũng như bất kỳ ứng cử viên UDF nào khác có thể được bầu. Đảng này tham gia tranh cử tổng tuyển cử năm 1999 đã thất bại.
  • Iran – Những năm 1990, Các Đảng mang tư tưởng Cộng sản ở Iran mở các cuộc chiến chống lại chính phủ nhà nước Iran đang cầm quyền.
  • Thụy Sĩ – Những năm 1990, Các Đảng mang tư tưởng Cộng sản ở Thụy Sĩ đã tham gia liên minh với các Đảng phái khác để cầm quyền hoặc đã tan giã.
  • Cộng hòa Dominica – Năm 1996, Đảng Cộng sản Dominica (PCD) sáp nhập với Lực lượng Cách mạng ngày 21 tháng 7 (FR 21), Lực lượng Giải phóng Nhân dân và Cách mạng (FRLP) và Phong trào Giải phóng 12 tháng 1 (ML-12) để thành lập một đảng mới, Lực lượng Cách mạng.
  • Thái LanĐảng Cộng sản Thái Lan đã dần tan rã và không còn tồn tại trên đất nước Thái Lan vào những năm 1990, tuy nhiên một nhóm nhỏ của đảng này vẫn còn hoạt động và địa bàn của nhóm này chủ yếu ở khu vực biên giới giữa LàoCampuchia.
  • Đông TimorĐảng Xã hội chủ nghĩa Timor thành lập vào 20 tháng 12 năm 1990 để đòi độc lập tách ra khỏi Indonesia và thành lập nước Cộng hoà Dân chủ Đông Timor.
  • BruneiNổi dậy Cộng sản Sarawak đã kết thúc vào 3 tháng 11 năm 1990.
  • JamaicaĐảng Công nhân Jamaica không còn tồn tại vào năm 1992.
  • Cameroon – Sau một thời gian dài lẩn trốn, Phong trào Dân chủ Nhân dân Cameroon (UPC) chính thức tái xuất hiện vào năm 1991 với sự trở lại với nền chính trị đa đảng ở Cameroon. Đảng này đã tổ chức các Đại hội ít nhiều đơn nhất vào năm 1991, 1996, 1998, 2002, 2004 và 2007. Năm 1997, UPC đã trình bày một ứng cử viên chính thức cho tổng thống, Giáo sư Henri Hogbe Nlend. Ông đứng thứ hai sau Tổng thống đương nhiệm Paul Biya. Một nỗ lực khác để đề cử một thành viên của UPC đã được thực hiện vào năm 2004 với Tiến sĩ Samuel Mack Kit, nhưng đề cử này đã bị Tòa án tối cao bác bỏ, với lý do là một ứng viên không hoàn chỉnh.
  • Honduras – Đảng Cộng sản Honduras (PCH) bị giải thể và sáp nhập vào Đảng Đổi mới Yêu nước (Partido Renovación Patriótica) vào năm 1990 là một nhóm cánh tả ở Honduras được thành lập vào năm 1990 như là một nhóm lại của các khuynh hướng cánh tả khác nhau, như Fuerzas dân chủ. Năm 1992 PRP sáp nhập với ba nhóm khác để thành lập Đảng Thống nhất Dân chủ.
  • Trinidad và Tobago – Đảng Cộng sản Trinidad và Tobago đã có nhiều thành viên của Đảng này đã từ bỏ lập trường cộng sản cứng rắn của họ vào thời điểm những năm 1980 kết thúc trùng với sự sụp đổ của Liên Xô. Các thành viên cũ Michael Als và Wade Mark đã tham gia vào chính trị đảng vào cuối những năm 1990.
  • Zimbabwe – Năm 1990 các sinh viên, công đoàn và các công nhân thường tuần hành biểu thị sự bất bình của họ với chính phủ. Các sinh viên biểu tình năm 1990 phản đối các đề xuất tăng cường sự kiểm soát của chính phủ với các trường đại học và một lần nữa năm 1991 và 1992 khi họ đụng độ với cảnh sát. Các công đoàn và công nhân cũng chỉ trích chính phủ trong thời gian này. Năm 1992 cảnh sát đã ngăn cản các thành viên công đoàn tổ chức các cuộc tuần hành chống chính phủ.
  • Namibia – Đảng Công nhân Cách mạng là Đảng được thành lập bởi Attie Beukes vào tháng 5 năm 1989. Nó gia nhập liên minh Mặt trận Dân chủ Thống nhất (UDF) để tham gia cuộc bầu cử năm 1989. UDF đã giành được bốn ghế trong cuộc bầu cử này cho Quốc hội lập hiến Namibia. Đảng cộng sản Namibia vào năm 1989, CPN gia nhập Liên minh xã hội chủ nghĩa Namibia (SAN), sau đó gia nhập Mặt trận Dân chủ Thống nhất Namibia. Phong trào mặt trận thống nhất (UDF) đã thành lập một liên minh với một số đảng chia rẽ trước cuộc bầu cử năm 1989.
  • Barbados – Đảng Lao động Dân chủ vẫn nắm quyền sau cuộc bầu cử năm 1991, nhưng đã bị BLP đánh bại trong cuộc bầu cử năm 1994. Tổ chức CPM được đặt theo tên của Clement Payne, người tiên phong trong phong trào công đoàn Caribbean, người vào năm 1998 đã chính thức được công nhận là một trong những Anh hùng dân tộc của Barbados. CPM hàng năm phân phối "Giải thưởng Anh hùng Clement Payne". Đảng Lao động dân chủ đã trở lại quyền lực một lần nữa vào năm 2008, lãnh đạo DLP David.
  • Scotland – Mạng lưới Cộng sản Cộng hòa là một tổ chức chính trị cộng sản ở Scotland. Đó là một thành viên sáng lập của Đảng Xã hội Scotland năm 1998, mặc dù chính thức bị tách khỏi đảng năm 2012. Nó là một người tham gia tích cực vào Chiến dịch Độc lập cấp tiến.
  • Quần đảo Faroe – Đảng Cộng sản Faroese ngừng hoạt động vào năm 1993.
  • Costa Rica – Những năm 1990, Đảng nhân dân Costa Rica bị chia rẽ.
  • Argentina – Những năm 1990, các Đảng cộng sản thay đổi để tham gia chính trị hoặc bị tan rã.
  • Luxembourg – Đảng Cộng sản Luxembourg & Đảng xã hội cách mạng vào năm 1999, KPL và New Left đã đồng ý thành lập The Left. Cánh tả có thành viên của cả hai đảng và độc lập. Theo đó, các thành viên KPL đã chạy trong danh sách The Left trong cuộc bầu cử năm 1999 và 2000 và không có danh sách KPL riêng biệt nào tồn tại. Sau những tranh chấp giữa đa số trong các thành viên KPL cánh tả và lãnh đạo ngay trước cuộc bầu cử năm 2004, đảng lại tiếp tục điều hành các danh sách riêng. Một số thành viên còn lại sau đó đã bị trục xuất khỏi KPL.
  • Uruguay – Phong trào cách mạng phương Đông (MRO) là một phong trào chính trị nhỏ ở bên trái ở Uruguay. Khi Liên xô sụp đổ, Nó rời liên minh vào năm 1993 và hiện là một phần của Comisiones Unitarias Antiimperialistas (COM.UN.A.).
  • Haiti – Đảng Cộng sản Haiti mới Marx - Lenin (PUCH) sẽ trở lại Haiti sau khi Duvalier bị lật đổ vào năm 1986, nhưng nó đã bắt đầu tan rã ngay sau đó, chủ yếu là do sự sụp đổ của Liên Xô vào năm 1989. Các đảng viên cũ của PUCH và Đảng Công nhân Haiti cũng đã gặp gỡ bí mật trong thời gian bí mật sự cai trị của quân đội Raoul Cédras vào những năm 1990, nhưng tình hình chính trị khiến cho không thể thành lập một đảng gắn kết.
  • IsraelIsrael – Năm 1989, các thành viên của Rakah quyết định đổi tên đảng thành Maki để phản ánh vị thế của họ là đảng cộng sản chính thức duy nhất ở Israel.

* Đồng thời, nhiều quốc gia độc tài chống Cộng sản, trước đây được Hoa Kỳ ủng hộ, đã dần dần chứng kiến sự chuyển đổi mô hình chính trị.

  •  Brazil – Đã có cuộc bầu cử tổng thống đầu tiên từ năm 1960 do những cuộc cải cách bắt đầu vài năm trước đó.
  •  Chile – Chính quyền quân sự dưới thời Augusto Pinochet bị áp lực phải thực hiện các cuộc bầu cử dân chủ, chứng tỏ sự dân chủ hoá của Chilê vào năm 1990. Đảng cánh tả rộng rãi của Đảng Xã hội Cộng hòa Sê ri thành Chile.
  •  Colombia – Hiến pháp bảo thủ năm 1886 đã được huỷ bỏ vào năm 1991. Phong trào 19 tháng Tư, Phong trào Quần đảo Quintin Lame và phần lớn là Quân đội Giải phóng Dân chủ đã bỏ vũ khí và bắt đầu tham gia chính trị.
  •  El Salvador – Cuộc Nội chiến Salvador đã kết thúc vào năm 1992 sau Hiệp định Hòa bình Chapultepec. Phong trào FMLN nổi dậy đã trở thành một đảng chính trị hợp pháp và tham gia vào các cuộc bầu cử tiếp theo.
  •  Guatemala – Cuộc nội chiến ở Guatemala đã kết thúc vào năm 1996 và cuộc nổi dậy Cách mạng Quốc gia Guatemala đã trở thành một đảng hợp pháp. Trong những năm 1990, PGT-NDN tiếp tục tồn tại nhưng hoạt động rất hạn chế. Nhưng vào ngày 29 tháng 12 năm 1996, một thỏa thuận hòa bình đã được ký giữa chính phủ Álvaro Arzú và URNG. Khi URNG chuyển đổi từ một liên minh gồm nhiều nhóm khác nhau thành một đảng chính trị thống nhất vào năm 1998, bốn thành phần đã hợp nhất thành nó. EGP và FAR là những người đầu tiên giải thể các tổ chức của họ, sau đó là PGT-CC và ORPA. Junta hàng đầu tạm thời của URNG bao gồm Ricardo Rosales từ PGT làm thư ký. Cardoza qua đời năm 2003 làm đảng rơi vào mất định hướng. Cuối cùng vào tháng 10 năm 2005, một nhóm, tuyên bố đại diện cho các thành viên cũ của PGT, PGT-NDN, EGP, FAR và JPT, đã thành lập một nhóm với tên PGT.
  •  Panama – Chính quyền Manuel Noriega bị lật đổ bởi cuộc xâm lăng của Hoa Kỳ vào năm 1989 do hậu quả của việc ông ta đàn áp các cuộc bầu cử, các hoạt động buôn bán ma túy và giết một sĩ quan quân đội Mỹ. Đảng Công nhân Xã hội (PST) là đảng chính trị Trotsky ở Panama đã được công nhận hợp pháp là một đảng vào tháng 9 năm 1983. Họ đã không thành công trong việc tranh thủ sự ủng hộ của Đảng Nhân dân Panama trong một mặt trận bầu cử chống lại "chủ nghĩa đế quốc Yankee" vào năm 1984. Liên minh với Liên minh Dân chủ Quốc gia vào năm 1984 và điều hành ứng cử viên của riêng mình, ông Ricardo Barría, làm chủ tịch. Năm 1990, sau khi lật đổ và bắt giữ Manuel Noriega, PST đã gia nhập Mặt trận Thống nhất Hoa Kỳ để phản đối sự can thiệp của Hoa Kỳ. [2] PST đã chính thức được hủy đăng ký vào tháng 11 năm 1984.
  •  Paraguay – Chế độ độc tài của Alfredo Stroessner đã chấm dứt khi ông bị lật đổ trong một cuộc đảo chính quân sự. Năm 1992, hiến pháp mới của đất nước đã thiết lập một hệ thống chính quyền dân chủ. Đảng quê hương tự do PPL được thành lập bởi các nhà hoạt động trước đây của Phong trào Dân chủ Phổ biến (MDP) vào ngày 3 tháng 2 năm 1990, dưới tên Corriente Patria Libre (hiện tại là quê hương tự do). Vào tháng 2 năm 1992, nó được đổi tên thành Movimiento Patria Libre (Phong trào quê hương tự do). Nó có được tên hiện tại vào tháng 12 năm 2002 sau khi phong trào được đăng ký chính thức như một đảng chính trị.
  •  Rwanda – Cuộc nội chiến ở Rwanda vào năm 1990.
  •  Hàn Quốc – Các cuộc biểu tình của Phong trào Dân chủ tháng Sáu đã dẫn tới sự sụp đổ của chính phủ Chun Doo - hwan vào năm 1987, và cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên của đất nước. Năm 2000, Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc đã nhất trí về nguyên tắc làm việc để thống nhất hòa bình trong tương lai.
  •  Nam Phi – Các cuộc đàm phán được bắt đầu vào năm 1990 để kết thúc chế độ phân biệt chủng tộc Apartheid. Nelson Mandela được bầu làm Tổng thống Nam Phi năm 1994.
  •  Đài Loan – Quốc Dân Đảng đã cai trị dưới luật lệ nghiêm ngặt kể từ khi cuộc nội chiến Trung Quốc kết thúc, từ năm 1990 bắt đầu cải cách dân chủ hóa.
  •  Mỹ – Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, Hoa Kỳ đã trở thành siêu cường duy nhất của thế giới. Nó ngừng hỗ trợ nhiều chế độ độc tài quân sự mà nó đã có trong Chiến tranh Lạnh, nhưng Hoa Kỳ cũng tăng cường tấn công quân sự vào nhiều quốc gia với chiêu bài "thúc đẩy dân chủ, nhân quyền", "chống khủng bố" (Afganistan, Iraq, Libya, Nam Tư...). Năm 1999, Các lãnh đạo của Đảng Độc lập Puerto Rico, đặc biệt là Rubén Berríos, bắt đầu tham dự vào các cuộc biểu tình chống đối Hải quân Hoa Kỳ tại Vieques khởi sự bởi nhiều công dân của Vieques chống sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ tại khu vực dân cư của đảo.
  •  Zaire – Nội chiến 1996. Thành lập ra nước Cộng hòa dân chủ Congo.
  • Ecuador – Đảng Công nhân Ecuador (PTE) được thành lập vào năm 1996 khi tách ra khỏi Đảng Cộng sản Marx - Lenin ở Ecuador. PTE xuất bản ấn phẩm bình minh nổi dậy. Nhóm các chiến binh nổi tiếng là một phong trào nổi dậy cực tả đang hoạt động tại Cộng hòa Ecuador. Đó là cánh vũ trang của Đảng Cộng sản Marx - Lenin một đảng được thành lập năm 1964 khi tách ra khỏi Đảng Cộng sản Ecuador và liên kết quốc tế với Hội nghị Quốc tế Các đảng và tổ chức của Marx - Lenin (Đoàn kết & Đấu tranh). Đảng này thuộc về một truyền thống chống chủ nghĩa xét lại của chủ nghĩa Marx - Lenin, một người ban đầu liên kết với Albania trong Chiến tranh Lạnh và thường được gọi là chủ nghĩa Hoxha. Cánh vũ trang ban đầu được hình thành vào năm 1994, dưới thời tổng thống Sixto Durán Ballén. Nó trở nên tích cực hơn nhiều vào năm 2000, và kể từ đó đã tham gia vào một số cuộc tấn công vào các nhà ngoại giao nước ngoài, cũng như một số vụ đánh bom. Những vụ đánh bom này đã sử dụng cái gọi là tuyên truyền trên không, một chiến thuật tương đối phổ biến trong các nhà cách mạng Mỹ Latinh. Nhóm các chiến binh nổi tiếng có ba cuộc tấn công mà họ đã nhận trách nhiệm ở Ecuador. Nhóm các chiến binh nổi tiếng đã thực hiện cuộc tấn công đầu tiên vào ngày 28 tháng 9 năm 1997 tại Quito, Pichincha, Ecuador. Không ai bị thương hay thiệt mạng trong vụ tấn công.  
  • Comoros – Tháng 11 năm 1989, Tổng thống Abdallah lại bị chính quân lính đánh thuê ám sát và Said M. Djohar lên thay thế năm 1990.
  • Togo – Năm 1991, thể chế đa đảng được thông qua. Đảng Công nhân Togo được thành lập năm 1998.
  • Bờ Biển Ngà – Năm 1990, hàng trăm cán bộ nhà nước và sinh viên gây bạo loạn để phản đối tình trạng tham nhũng đang hoành hành. Cuộc bạo loạn buộc chính phủ phải chuyển sang nền dân chủ đa đảng. Và Đảng Cộng sản Cách mạng Bờ biển Ngà từ năm 1990, nó đã được lãnh đạo bởi Achy Ekissi.
  • Kenya – Từ 1990 đến 1992 Tổng thống Arab Moi áp dụng chế độ độc đảng. Tháng 12 năm 1992 Kenya thực hiện chế độ chính trị đa đảng.
  • Lesotho – Năm 1991, Hội đồng Quân sự lật đổ tướng Lekhanya và thiết lập thể chế đa đảng.
  • Mauritanie – Năm 1991, một cuộc trưng cầu ý dân cho phép thông qua chế độ đa đảng và tự do báo chí được nêu trong Hiến pháp mới. Năm 1992, cuộc tuyển cử đa đảng lần đầu tiên diễn ra kể từ khi giành độc lập. Đại tá Ould Taya được bầu làm Tổng thống nước Cộng hòa. Đảng của Taya giành thắng lợi trong cuộc bầu cử lập pháp nhưng bị phe đối lập tẩy chay. Mauritanie lập lại mối quan hệ ngoại giao với Sénégal. Năm 1997, Ould Taya tái đắc cử Tổng thống.
  • Eswatini – Năm 1996 ban hành Hiến pháp mới.
  • Ghana – Các đảng phái chính trị được hoạt động hợp pháp từ giữa năm 1992 sau 10 năm bị gián đoạn. Nền cộng hòa thứ 4 xuất hiện rất nhiều đảng phái khác nhau, bao gồm Đảng Đại hội quốc gia dân chủ.  
  • Gabon – Hiến pháp được ban hành ngày 14 tháng 3 năm 1991, sửa đổi năm 1995.
  • Malawi – một quốc gia dân chủ, đa đảng, hiện dưới sự lãnh đạo của Arthur Peter Mutharika, người đã chiến thắng cựu tổng thống Joyce Banda trong cuộc bầu cử năm 2014.[20] Hiến pháp hiện tại được ấn hành ngày 18 tháng 5 năm 1995.
  • Cộng hòa Trung Phi – Do tình hình an ninh chính trị có nhiều phức tạp vào năm 1998, Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc đã thông qua Nghị quyết 1159 thiết lập lực lượng gìn giữ hoà bình ở Trung Phi (MINURCA) thay thế cho lực lượng Liên Phi; MINURCA đã kết thúc sứ mệnh của mình năm 2000. Hiện nay, Văn phòng kiến tạo hoà bình của Liên Hiệp Quốc tại Cộng hòa Trung Phi (BONUCA), được thành lập năm 1999 để hỗ trợ các hoạt động của MINURCA vẫn đang hoạt động.
  • Nigeria – Phong trào xã hội dân chủ được thành lập năm 1986 tại một hội nghị của các nhà hoạt động xã hội chủ nghĩa lao động và sinh viên. Do chế độ độc tài quân sự đang diễn ra, tổ chức này chỉ hoạt động theo kiểu bán mở và được xác định chủ yếu bằng tên của tờ báo của nó, đảng Dân quân Lao động (1987 - 1994) và Dân quân (1994, 1998). Sau cái chết của nhà lãnh đạo junta Sani Abacha vào tháng 6 năm 1998 và sự chấm dứt của sự cai trị quân sự sắp xảy ra, DSM đã ra mắt như một tổ chức mở vào tháng 7 năm đó.
  • Somaliland – Đến thập niên 1990, chính phủ của Mohamed Siad Barre sụp đổ. Nhiều người Somalia vỡ mộng với sinh hoạt dưới chế độ độc tài quân sự, chính phủ trở nên ngày càng chuyên chế, các phong trào kháng chiến xuất hiện trên toàn quốc và được Ethiopia khuyến khích, cuối cùng dẫn đến Nội chiến Somalia. Trong số các nhóm vũ trang có Mặt trận Dân tộc Somalia (SNM) có cơ sở tại Hargeisa.
  • Nouvelle-Calédonie – Mặt trận Giải phóng Dân tộc Kanak và Xã hội chủ nghĩa (FLNKS) thành lập năm 1984 để đòi độc lập khỏi Pháp. Năm 1989, cuộc trưng cầu dân ý đòi độc lập bị thất bại do người Kanak tẩy chay.
  • Kiribati – Chính trị gia Teburoro Tito được bầu làm tổng thống năm 1994. Theo sau đó là đạo luật năm 1995 quyết định di chuyển đường đổi ngày quốc tế xa về phía đông để nhóm Quần đảo Line sử dụng cùng thời gian với phần còn lại của đất nước. Đạo luật này đã hiện thức lời hứa của Tổng thống Tito trong chiến dịch tranh cử, dự định sẽ cho phép mọi công việc của quốc gia sẽ đực thực hiện trong cùng thời điểm. Việc này cũng tạo điều kiện cho Kiribati trở thành quốc gia đầu tiên chứng kiến buổi bình minh đầu tiên của thiên niên kỷ thức ba, một sự kiện quan trọng cho ngành du lịch nước này. Tito tái đắc cử vào năm 1998. Kiribati có được tư cách thành viên Liên Hiệp Quốc năm 1999.
  • Palau – Những năm 1990, chính thức độc lập.
  • Nauru – Có 17 thay đổi chính phủ từ năm 1989.
  • Liên bang Micronesia – Ngày 22 tháng 12 năm 1990, Hội đồng Bảo an Liên hiệp Quốc chấm dứt Lãnh thổ Ủy thác Quần đảo Thái Bình Dương như được áp dụng cho Thịnh vượng chung Liên bang Micronesia.
  • Quần đảo Bắc Mariana – Ngày 22 tháng 12 năm 1990, Hội đồng Bảo an Liên hiệp Quốc chấm dứt Lãnh thổ Ủy thác Quần đảo Thái Bình Dương như được áp dụng cho Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana.
  • Quần đảo Marshall – Ngày 22 tháng 12 năm 1990, Hội đồng Bảo an Liên hiệp Quốc chấm dứt Lãnh thổ Ủy thác Quần đảo Thái Bình Dương như được áp dụng cho Thịnh vượng chung Quần đảo Marshall.
  • Samoa – Quần đảo chính thức bị tách ra làm hai là Đông Samoa thuộc Mỹ và Tây Samoa độc lập vào năm 1997.
  • Quần đảo Solomon – Ngày 2 tháng 1 năm 1976, Solomon trở thành nhà nước tự quản, và giành được độc lập ngày 7 tháng 7 năm 1978, chính phủ đầu tiên sau khi độc lập được bầu ra tháng 8 năm 1980. Một loạt các chính phủ đã được hình thành từ đó và vẫn chưa thành công trong việc xây dựng và phát triển đất nước. Sau cuộc bầu cử Bartholomew Ulufa'alu năm 1997 tình hình chính trị của Solomon bắt đầu xấu đi. Việc quản lý đất nước giảm sút với sự bất lực của các cơ quan cảnh sát và chính phủ tới mức tình hình đã bị gọi là "căng thẳng".
  • Fiji – Đảng Liên minh của người Fiji cầm quyền từ năm 1970, nhưng bị mất đa số phiếu trong cuộc tuyển cử năm 1987 và dần chuyển sang dân chủ hóa.
  • Papua New Guinea – Cuộc nổi dậy lại diễn ra và làm thiệt mạng 20,000 người từ năm 1988 tới khi nó được giải quyết năm 1997.
  • Saint Kitts và Nevis – Năm 1990, người đứng đầu đảo Nevis loan báo ý định tách đảo này khỏi Khối thịnh vượng chung Anh năm 1992, nhưng cuộc bầu cử địa phương (tháng 6 năm 1992) đã trì hoãn ý định này. Tháng 8 năm 1998, 62% dân chúng bỏ phiếu cho việc li khai đảo Nevis, nhưng không đạt được 2/3 số phiếu yêu cầu.
  • Saint Lucia – Năm 1997, Tiến sĩ Kenny Anthony trở thành Thủ tướng sau khi Đảng Lao động Saint Lucia (SLP) giành 16 trên tổng số 17 ghế trong Quốc hội.
  • Dominica – Sự tập trung vào sự hồi phục trong những năm 1990 do sự giảm sút của giá chuối. Eugenia Charles đã giành chiến thắng trong cả hai cuộc tổng tuyển cử năm 1985 và 1990, tuy nhiên bà đã thua cuộc bầu cử năm 1995 trước Đảng Công nhân Thống nhất (UWP), với nhà lãnh đạo Edison James trở thành Thủ tướng. James cố gắng đa dạng hóa nền kinh tế Dominica khỏi sự phụ thuộc quá mức vào chuối. Vụ mùa đã bị bão Luis phá hủy năm 1995.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu http://books.google.com/books?ie=UTF-8&vid=ISBN022... http://books.google.com/books?ie=UTF-8&vid=ISBN963... http://books.google.com/books?q=%22Autumn+of+Natio... http://www.google.com/search?tbs=bks:1&tbo=1&hl=pl... http://articles.latimes.com/1988-11-17/news/mn-458... http://www.nationalreview.com/owens/owens200406051... http://chnm.gmu.edu/1989/ http://www.ccc.nps.navy.mil/si/2004/aug/knopfAUG04... http://vnexpress.net/GL/The-gioi/2010/08/3BA1F4D7/ http://www.aeinstein.org/organizationse3a7.html